Sáng nay gần Tate, khí trời rất lạnh, chăn không đủ sưởi ấm trái tim người con ngoại quốc. Sáng nay, khi hai người cùng nhà (nhưng không cùng giường) thức dậy, thời tiết còn lạnh hơn.
Những người chuẩn bị đi làm, những người làm bữa sáng, nhưng chưa nghe thấy bất kỳ vấn đề gì. Các hoạt động thường ngày vẫn diễn ra nhưng không khí “chiến tranh lạnh” bao trùm. Sáng nay đi làm, trời còn lạnh hơn khi không có nụ hôn lên má như mọi khi. Tôi biết bạn đã rời khỏi nhà sau khi tắt cầu thang với một tiếng nổ. Em ra đi … Sáng nay lòng se se lạnh buồn nhưng se sắt an ủi: Cảm ơn em mỗi sớm mai thức dậy, anh có một ngày mới để yêu-chăn chung bước Trượt vào toilet trên sàn nhà mát mẻ, mở tủ lạnh, chẳng muốn gì cả (buồn không ăn được bữa ngon!). Chỉ có những quả lê (mà tôi thích) là lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tôi, chờ được “nhập khẩu”, như thể chúng muốn ở tạm trong cái bụng ấm áp của tôi. Thôi, làm ơn cho anh ấy một chút. Cắt, cắt … Ngồi tựa lưng vào chiếc ghế trong phòng khách, bấm chân vào máy sưởi, định bật VnExpress lên như thường lệ, bỗng những kỷ niệm xưa hiện ra trước mắt. Đợi mẹ đi chợ về, hai chị em hì hục khoan má, bóp nát hai quả lê ở hai chỗ mà cắn nhẹ một cái. Tuổi thơ tôi cơ cực nhưng tôi rất hạnh phúc khi được ở bên tình yêu thương của bố mẹ.
Bây giờ quả lê này đã to, không bị sần sùi và xấu xí nhưng sao ăn không ngon bằng quả lê già mẹ. Má … má … đôi môi khô lạnh của tôi bỗng dịu lại … mặn hơn … lòng tôi nghĩa là: má ơi, con không cần lê, con chỉ cần má! Chồng không vợ, sắp lấy chồng xa, nay nhớ mẹ thương cha…
Ôi nhớ câu này chớ làm vợ quê mùa. – Kết hôn vào cuối năm 2008, anh nghĩ đây là Tết cuối cùng mà con gái và bố mẹ anh ở Việt Nam. Anh ấy được một tuổi ở Châu Á. Trong lúc giải tỏa áp lực bài vở, anh vô tình vào Yahoo và bấm vào tên một cô bé ở Việt Nam là chinagirl224. Đây là một ngày định mệnh cho cả hai chúng tôi, vì vậy hôm nay tôi ngồi đây một mình bên lò sưởi và viết thiệp cho VnExpress.
Tuổi thơ của tôi rất tồi tệ, tôi không may mắn được đi du lịch hay được người thân đưa đến sở thú. Danson thích chúng tôi. Chỉ có hội xuân là ngày duy nhất trong năm bố mẹ chạy du xuân, đây là ngày vui nhất của chị em tôi. Đó là ngày mà chị em tôi và tôi đăng một vài mẩu giấy lên chiếc tủ cũ tối của bố tôi: ngày kia là 27, 26, 25 … 18, 17, 16 … 5, 4, 3. .. là lễ hội mùa xuân. Mong rằng Tết đến càng sớm càng tốt để được bố mẹ dẫn đi du xuân, đón Tết. hàng xóm. Nhà tôi còn có cây súng thần công mà bố tôi mua trước, không dài cũng không ngắn. Vì thế, hai chị em đã bật dậy hét lên: “A! Tết đến rồi, Tết đến rồi!” Bố mẹ tôi bày mâm ngũ quả cho mẹ tôi trong đêm giao thừa, bánh tét, bánh tét xanh, dưa hấu đỏ, bánh mai vàng, bánh mứt đủ màu… thì pháo hoa dường như biến mất khỏi ông già bất hạnh. Năm nay, báo danh năm mới bắt đầu bằng sự may mắn. Hai đứa tôi bịt tai lại và nghe thấy tiếng mạch đập bên trong. Chừng năm phút sau pháo nhà chúng tôi cũng đốt nốt quả cuối cùng, mẹ bắt hai chị em tôi đi ngủ mà lòng tôi không sao chợp mắt được, chỉ mong sáng mai dậy sớm, còn lại chưa nổ để mai làm. Khoác lên mình những bộ quần áo xuân thật đẹp, để ngày mai được lì xì, ngày mai … để mai … tính
em có sáng không? chưa. Mẹ còn sáng không? Không, ngủ đi. Em hỏi luôn … Sáng sớm dậy chưa rửa mặt vội trèo lên thấy chồng tập vở (đã chuẩn bị từ hôm qua) lật ra xem. Oh…. Mùng 8, mùng 9, mùng 10 làm gì cũng có (không phải do học mà do người ta đồn rằng nếu đầu năm tốt tháng nào thì tốt cả năm, ừm). Đừng lo lắng về nó trong năm nay! rất vui! rất vui! Theo một cách nào đó, tôi không thể mô tả mọi thứ vào thời điểm đó, có thể là do tôi bị ám ảnh bởi việc thức khuya để học các bài kiểm tra trang điểm. Đúng là một đứa trẻ!
Sau khi mẹ mặc bộ quần áo mới, chị em tôi chạy vào sân. Ôi chúa ơi! Đâu đâu cũng có xác pháo và xác pháo, đỏ thẫm phủ kín lối đi từ trên xuống dưới, đẹp đến nao lòng. Mỗi nhà có cành mai, cành đào, cành lá đỏ., Treo nhỏ xinh, mâm ngũ quả cung nghinh, trên lư hương vẫn nghi ngút khói, ai nấy đều xúng xính quần áo mới, tươi cười. Xin chúc mừng! Xin chúc mừng! … Đúng là Tết có khác. thật! Hít thật sâu … nuốt …… mùi pháo, mùi hương, mùi kẹo, mùi hoa … quyện vào nhau thật đấy (từ nhỏ mình đã thích mùi hương rồi, lớn rồi , Mình rất thích đồ chay, không biết sau này mình có thích không nữa. Sau bao nhiêu năm thì mùi này không còn nữa, vì khi đốt pháo thì mùi xuân không còn nồng như trước nữa. Nhưng dù có đi bao xa, Tôi sẽ không bao giờ quên được cái mùi đặc biệt của quê hương Việt Nam .—— Tôi nhớ cố hương … quê hương yêu quê hương … nơi … hương vị quê hương
chị em sẽ uốn Eo ơi, tranh nhau nhặt nốt mấy quả pháo còn sót lại đêm trước, mừng rỡ đầy túi, tự dưng “đánh” hết sức! Bọn mình choáng váng la hét thế là cùng khối chết Mọi người ném pháo về phía chúng tôi và cười, chỉ có mặt chúng tôi là tái xanh và còn rất nhiều thời gian. “Vì họ thu thập được những viên đạn thần công như chúng tôi, những người gần đó văng vẳng nhau. Ôi, vui quá, Thân! Cả bọn cùng nhảy lên ném pháo mà vui không tả được ai ơi. Chơi đùa với lũ trẻ xóm giềng giữa lối đi 64 Trần Hưng Đạo p. Cầu Kho đầy xác pháo, như tiếng chim non giữa mùa xuân Hát đi.
Bố mẹ bất ngờ gọi hai chị em tôi đến điểm xuất phát Đầu năm mới đi lễ chùa, bốn người đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ màu xanh, bố tôi liên tục vẽ Sơn mài, tôi và chị ngồi hàng ghế sau lũ trẻ, lòng không ngớt bận rộn giữa phố phường với những phương tiện đắt tiền, bố chạy xe du xuân đón giao thừa, mọi người ngồi trên chiếc xe đạp cũ. Hạnh phúc ngập tràn bao năm Khu vực chùa từ quận 1 đến quận 5. Bên đường có chùa, ba người đậu xe làm lễ cho mẹ, hôm đó tôi không biết gì, chỉ thấy mọi người ngược xuôi. Cúi đầu, mồ hôi nhễ nhại, muốn bốc hết nửa nén hương còn chưa xong, liền cắm nhang vào nhau, mấy lần tôi bị thương bởi nén nhang nhưng tôi cũng bắt chước, nằm sấp chào… Tôi chào mẹ Quán Âm. Sợ con mình bị bố mẹ đánh đầu năm Không ngoan, không dở, năm nào cũng vậy … Ngoài ra: ăn nhiều hơn anh, lì xì cũng vậy.
Nhà mình vẫn như thường Tương tự, tôi đến mười ngôi chùa ngày Tết 1. Đến tháp mồng bảy, mồng tám, ai cũng thấy mệt và khát dưới cái nắng trưa gay gắt của Sài Gòn, bố mua cho chúng tôi một chai xá xíu hoặc tươi. Dừa thì cả hai đều hút.
Rồi hôm đi xem múa lân, mẹ thích xem múa rồng, đâu đâu cũng có rồng, ba tôi tranh thủ đặt chỗ cho mẹ tôi vào thăm anh trai tôi. Người cha được cõng trên vai để có thể nhìn thấy mọi thứ, chỉ có tôi không thấp cũng không cao nên đứng dưới gầm ghế để nhìn, đôi khi không bị người khác lấn át, có khi có mùi lạ lan ra xung quanh, Đó phải là mùi của cái nắng thiêu đốt và mồ hôi của những người xung quanh bạn .– – Hôm sau là ngày ăn tết rồi, bố mẹ ơi, con nghe thấy giọng nói quen thuộc và thậm chí ngày nào cũng khen “con nhỏ” (trò chuyện rôm rả không dứt). Ngày nào tôi cũng nhận được rất nhiều phong bao lì xì đủ hình dáng, màu sắc khác nhau nhưng tôi chỉ giữ được cái túi, còn cái gì cũng để trong, cô ấy cho tôi vài chiếc. -Ngày thứ ba là ngày khách đến đông đủ, mẹ rắc mứt mời khách, các loại mứt. Mặc dù nhà rất nghèo nhưng Tết đến, mẹ tôi muốn mua các loại hoa quả, bánh mứt, bánh tét, dưa hành nên bà tự tay làm. Cành thần kỳ, các thím trong nước cho đi. Đối với người Việt Nam chúng ta có truyền thống rằng nếu những ngày đầu năm được đầy đủ thì cả năm sẽ đầy đủ. Tôi nhớ vài năm sau, khi đi làm, đêm ba mươi tôi tưới nước cho cả nhà (cả năm không có nhà). Quả thật, trong những năm này, tôi đã kiếm tiền để giúp đỡ bố mẹ ở mức độ lớn nhất. Không pháo, không dưa, không đỏ gói, chỉ có cây cỏ phủ kín ngõ. Những người đến từ Mỹ, Úc … Có một Sagon bé bỏng, không được hạnh phúc cho lắm, hoặc nơi khác nơi bạn sinh ra, nhưng ở Izmit, Thổ Nhĩ Kỳ, nơi tôi sống, ngoại trừ tôi, không có. Một người Việt Nam, xung quanh tôi không còn ai xa lạ. Ở đất nước này chỉ có 2 cô dâu Việt Nam (theo những gì tôi nói qua đại sứ quán Việt Nam): một là tôi và một là Việt Nam.Một thành phố khác. Do đó, bạn có thể đón Tết hoặc không. Không có đêm giao thừa, bánh mứt, hoa hạnh, không có mồng một, mồng hai, mồng ba… Mọi thứ vẫn không thay đổi khi Tết đến. Nhớ nhà lắm, nhớ Tết, nhớ quê. Gia đình chồng tôi có thể làm vơi đi nỗi nhớ nhà của tôi, nhưng … về chồng tôi, tôi nhớ rằng anh ấy đã vượt qua những khó khăn để đến Việt Nam. Dù ở đâu, anh cũng thấy đau, có khi phải đặt sách xuống nền nhà ngủ trong đêm đông lạnh giá. Thành tích bết bát, anh lại phải về Việt Nam. Anh đi làm cách nhà khoảng 175 cây số, 4 giờ sáng phải dậy đón xe buýt đi làm, tầm 1 giờ chiều mới về nhà. Một hôm, anh đi làm muộn, xuống xe phải cuốc bộ mấy cây số để ngủ nhờ nhà một người bạn. Không ai có thể tin được. Anh tiết kiệm được nhiều tiền nhất, thậm chí còn bỏ nhiều công sức chắt chiu từng xu ở Việt Nam và tổ chức đám cưới trên mạng. Những nỗ lực của anh ấy đã thuyết phục được bố mẹ cho em ra đi (vì có tội với con nên họ vẫn không chấp nhận em thật lòng). Ngày ấy …
Một nửa thế giới hóa thành mây đen Ban ngày trời xanh, muôn hoa khoe sắc, em sâu như mây, người vội bay, em mơ em là ai, ánh mắt quen nhìn anh. Nước mắt tôi đang ngâm trên môi của tôi, tôi không biết tại sao bạn lại khóc, sự bùng nổ của niềm vui, bàn tay một ngàn dặm, hàng ngàn lời nói cũng giống như những đám mây, thời gian trôi qua mà không có chữ “nhưng”, cả hai chúng tôi Tất cả đều là những người ngoan đạo. Bạn là một người Hồi giáo và tôi là một Phật tử. Vì tôi không muốn thay đổi niềm tin tôn giáo của mình nên gia đình anh lại càng trách móc anh nhiều hơn. Bao nhiêu tai xấu đến với tôi. Họ lợi dụng bạn để chống lại tôi. Họ ít gây ra sóng gió, giữa tôi và chồng xảy ra nhiều “chiến tranh lạnh”, “nóng”. Từ lịch sử của sự vô luân, đã có rất nhiều khác biệt, từ quyền con người, hành vi đến tư tưởng … (Chưa nói đến văn hóa, khí chất và sở thích mà mình đã đọc kỹ trước đó). Nhiều lúc tôi quá mệt mỏi và muốn bỏ cuộc, nghĩ đến bố mẹ già ở Việt Nam ngày đêm lo lắng cho công việc làm ăn của chồng mà tôi thấy buồn. Nghĩ đến nhà, tôi cần bản thân nhiều hơn (bố mẹ tôi đã ngoài 60 tuổi, nhưng không chăm sóc họ khi họ ốm đau) -Tôi nhớ nhà, nhớ bạn uống canh rau dền, nhớ cà rốt và tôi sẽ bận rộn trong nắng, tôi nhớ của tôi. Má ơi, con đi làm không ngờ thân con mỏi mệt Không ai đếm được ngày Cha mẹ thương nhau vô bờ bến Lá rừng ít ai đếm được trời Một người đếm được chín chữ. Cái lợi của hòn đảo không có-ở đây tôi được nhà chồng quá nhiều. Bởi vì suy cho cùng, ta cũng chỉ là người xa lạ, không phải người xa lạ, không có cha mẹ ở đây. Vốn trước đây vốn không ưa tôi, nay lại có mặt ở đây khiến họ bực mình, tạo ra rất nhiều mâu thuẫn cho tôi và chồng. Ngược lại, chồng tôi không thể an ủi vợ, mọi tội lỗi đổ dồn vào tôi (anh ấy rất bảo vệ gia đình). Sau rất nhiều, chúng tôi có một chút không vui. Tôi nói với anh ấy rằng tôi không muốn ở lại đây vì gia đình anh ấy không yêu tôi, có người muốn chúng tôi chia tay, nếu anh ấy yêu tôi thì hãy về Việt Nam định cư với tôi, còn không thì anh ấy sẽ sống ở đây với gia đình. Bạn (chúng tôi không có con). Tôi nhớ cuộc sống ở đây rất nhiều. Em thuyết phục anh ấy rất nhiều, anh ấy cũng muốn đi chơi với em nhưng sợ mất mạng ở Việt Nam (vì anh ấy rất tự ái và nhất quyết không cho em nuôi). Nhân đây mình xin cảm ơn các bạn biên tập gửi cho mình để mình được mọi người giúp đỡ. Nếu nơi nào có thể nhận những người làm việc tại Việt Nam như chồng tôi thì hãy chỉ cho tôi để chồng tôi về Việt Nam định cư cùng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này. Chồng tôi là một kỹ sư điện tử và đã làm việc trong lĩnh vực chuyên môn được 2 năm. Mọi hướng dẫn xin gửi về địa chỉ: nguyet2009_vnn@yahoo.com. Tết năm nay có thể là Tết cuối cùng tôi thấy ở Thọ. Tạm biệt, Thổ Nhĩ Kỳ, tạm biệt, tình yêu của tôi. Tôi phải vượt qua nỗi đau của chia ly. Hãy dừng tình yêu của tôi bây giờ. Là tình yêu từ hàng ngàn dặm một giấc mơ?
Kính chúc ban biên tập và quý vị cao nhân thịnh vượngg, 12 tháng sung túc, 48 tuần hạnh phúc, 365 ngày nhiệt huyết tuổi trẻ, 8.760 giờ sức khỏe, 52.5.600 phút giải trí.
Nguyệt Nhi
Mời độc giả gửi bài viết về cảm xúc ngày Tết tại đây.
Vietnam Airlines hân hạnh tài trợ cuộc thi “Ngôi nhà mùa xuân”. Xem thể lệ cuộc thi “Quê hương mùa xuân” tại đây.