Cảm ơn Tết

Tết đến rồi, tôi vừa kết thúc kỳ thi khó khăn và bắt đầu thực tập tại bệnh viện sau mỗi học kỳ. Khi tôi ngồi viết những dòng chữ này ở Việt Nam, mọi người lại bắt tay vào việc, mong một năm may mắn sẽ đến. Nhưng với những du học sinh như tôi, Tết vẫn thấy sâu lắng. Tôi vẫn nhớ, và có lẽ không bao giờ quên, khi Tết đến rất gần, gõ cửa từng nhà, tôi đang ôn bài trong thư viện, chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng ngày mai. Cuối cùng, tôi vào một tờ báo tiếng Việt đọc một bài báo về Tết ở quê tôi để tự thưởng cho mình 15 phút.

Tôi định ghi những cảm xúc chân thành của mình vào trái tim, và tôi muốn chia sẻ chúng với các bạn. thế giới. tất cả mọi người. Nhưng ngày mai coi thi, coi sách vở, tôi giấu nước mắt vào trong lòng mà quên hết một chữ phải học: đậu. Tôi hy vọng đây là món quà đầu năm của tôi dành cho gia đình, đặc biệt là bố mẹ tôi. Nhưng không thể phủ nhận rằng lúc đó tôi rất mệt mỏi vì ôn thi, hễ nhìn vào tờ lịch treo trên tường là tôi lại tự nhủ Tết đã cận kề lắm rồi. Tôi nhớ cái cảm giác Tết ở Việt Nam đến nỗi tôi nhớ mình cùng bố mẹ dọn dẹp nhà cửa, gói bánh chưng và thức cả đêm. Thời tiết ở Canada quá lạnh khiến tôi càng nhớ nhà và rơi nước mắt, trong lòng tôi luôn nói rằng mình muốn cố gắng. Nhưng tôi không làm được, có lẽ với một đứa con gái yếu đuối như tôi, chính tôi đã chọn cách tắt máy. Vì nếu không tôi sẽ khóc và cảm thấy nhớ nhà, và tôi không muốn mọi người lo lắng cho mình. 9 giờ tối tan trường mà trong tâm trí em chỉ có duy nhất đất nước hình chữ S thân yêu, mọi người nô nức sắm Tết. Trong dòng người hối hả, trong lòng chỉ có một từ ngắn ngủi nhưng sao thật thân thương: Tết. Ngồi trên xe buýt mà nước mắt tôi cứ trào ra, tôi khóc vì lo lắng, khóc trong hoàn cảnh tồi tệ, khóc vì nhớ nhà. Tôi khóc vì thương bố mẹ, ba năm không ai giúp họ dọn dẹp nhà cửa mà không đón Tết, với một người rất nhỏ là 3 nhưng với tôi đó là cả một hành trình dài. Tôi rất may mắn khi có một mái ấm gia đình ở Canada, như nhà có cơm Tết, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được ý nghĩa thực sự của Tết. Vì những kỷ niệm về ngày Tết đã in sâu vào trái tim tôi khi tôi sinh ra và lớn lên. Ra phi trường Vancouver tiễn các cô, chú, anh chị về quê nghỉ hè, tôi cũng chỉ mong sao mình cũng như mọi người, nhưng xa lắm. Tôi nhận ra rằng dù tôi ở đâu hay làm gì, tôi đều thuộc về hai từ: Việt Nam. Khi viết những dòng chữ này để tham gia cuộc thi, tôi chỉ muốn chia sẻ cảm xúc của một sinh viên nước ngoài. Mọi người đều thích tôi mạnh mẽ trong việc viết lách, nhưng đây thực sự là trái tim của tôi. Nghĩ và nhớ Tết, tôi ngồi ngẫm lại cuộc đời. Ba năm đủ để tôi trưởng thành ở xứ lạnh này, nếu đi xa, gõ cửa hay đi du lịch, tôi sẽ thấy giá trị của hai nghĩa gia đình và thể hiện rõ trong ngày Tết. Trái tim tôi luôn hướng về quê hương, gia đình, người thân và bạn bè đều mong muốn tôi trở về. Tết đến rồi, tôi thấy nao lòng hơn bao giờ hết. Tất cả những gì thuộc về tôi bây giờ thuộc về tôi. Tôi mong mình được quay về tuổi thơ, nơi có ông bà ngoại, ngày Tết tôi vẫn nhớ lời dạy của ông. Quay trở lại tuổi thơ khiến người ta trẻ mãi không muốn quay lại hiện tại. Vì quay lại hiện tại, là lúc tôi biết mình không còn ông bà ngoại nữa. Người còn lại mà tôi gặp là ông nội của tôi, người đã bỏ tôi và trở về với bà ngoại sau tuổi già. Đối với tôi, Tết rất thích những người đặc biệt này. Ông bà ta dạy tôi phải bảo vệ cái Tết cổ truyền, ông bà dạy tôi một nếp sống gan góc. Vì Việt Nam ở Canada buồn nên cuộc sống vẫn bình thường. Để vơi đi nỗi buồn, tôi đọc báo mạng và hòa mình vào những ngày vui của đất mẹ. Nhưng tôi buồn vì đọc được một số bài báo hay những bức ảnh về những gia đình không thể sắm Tết được no ấm bên người thân. Những du học sinh như tôi chỉ biết khóc khi đọc những bài báo về anh. Tôi biết rõ hơn bao giờ hết rằng họ cần sự giúp đỡ của mọi người và tình cảm của mọi người khi năm mới đến gần.

Tôi sẽ là một y tá, giống như ước mơ tôi muốn giúp mọi người, đặc biệt làê là quê hương tôi: Việt Nam nhỏ bé hiền hòa. Nhìn thấy người như vậy, tôi tự trách mình, khi gặp chuyện không may tôi thường đổ lỗi cho số phận. Nhưng chưa chắc mình là người hạnh phúc nhất, dù không được đón Tết về quê cùng gia đình nhưng cuộc sống bộn bề. Làm việc trong nhiều môi trường khác nhau và tiếp xúc với mọi người, tôi biết cuộc sống của mình tuyệt vời như thế nào. Đôi khi, tôi thậm chí không biết cách trân trọng những điều nhỏ nhặt nhất. Cảm ơn Tết, Tết đã dạy tôi biết trân trọng cuộc sống. Tôi yêu Tết, Tết không chỉ mang lại cho tôi tình yêu thương với gia đình, những kỷ niệm của tuổi thơ và sự dạy dỗ của ông bà mà Tết còn cho tôi bài học về tình yêu thương. Tết đưa chúng ta đến gần nhau hơn dù chưa từng quen biết, chưa gặp mặt. Tôi lại nhậm chức, nhưng dù ở đâu, ở đâu, tôi cũng sẽ luôn nhớ về quê hương Việt Nam thân yêu. Có một gia đình đang chờ tôi trở về, đây cũng là nơi tôi thực hiện ước mơ thiện nguyện và giúp đỡ người nghèo. Không biết bao giờ mới được về Việt Nam ăn Tết, nhưng tôi sẽ mỉm cười vì mình đã học được rất nhiều điều và quan trọng nhất là mình đang hiện thực hóa ước mơ của mình. Ước mơ giản dị của một du học sinh như tôi, ước mơ giúp đỡ người nghèo, nhất là trong dịp Tết, mang lại niềm vui trong một mùa xuân mới. Sẽ không xa như vậy đâu, tôi chắc chắn sẽ quay lại. Chờ tôi ở Việt Nam!

Bùi Thị Hương Chi

Mời độc giả gửi bài dự thi tại đây và viết cảm nghĩ về Tết.

Vietnam Airlines hân hạnh tài trợ cuộc thi “Xuan Qu Xiang”. Xem thể lệ cuộc thi “Quê hương mùa xuân” tại đây.

Leave A Reply