“Chợ ngồi xổm” ở Việt Nam của Mỹ

Một góc chợ Việt Nam ở New Orleans, Mỹ. Ảnh: Thanh Niên.

Chợ họp vào sáng thứ bảy hàng tuần tại sân chợ Việt Nam trên đại lộ Peltier, nơi không có sạp, bàn để bày hàng. Mọi thứ được bày ra đất, lót giấy hoặc bạt lớn. Chỗ ngồi, giao dịch của người mua, người bán giống như những khu chợ lởm chởm thường thấy ở hai bên cầu ở Đồng bằng sông Cửu Long của Trung Quốc hoặc dọc theo quốc lộ 1. Mình vừa có cơ hội đi chợ trời ở New Orleans vào ngày Đinh Hợi đầu tiên vào thứ 7 ngày 24/2. Tôi nghe một người quen kể rằng chợ nhóm còn sớm, nhưng tôi đã trễ một ngày. Nguyên nhân là do người dân bắt đầu tham gia hội chợ xuân Đinh Hợi từ thứ sáu, và theo dõi chương trình ca nhạc đầu năm cho đến 12 giờ đêm. Cuối cùng, nhưng cách nó được tổ chức rất ngoạn mục. Theo lời của vị giám mục, lý do tại sao năm nay rất lớn là để kỷ niệm những người dân địa phương đã “định cư” sau cơn bão Katrina vào tháng 8 năm 2005. Ở Louisiana, có rất nhiều giáo xứ, và người Việt Nam có xu hướng sống gần các giáo đường Do Thái. -Trong chợ bẩn người ta mua bán như thế này thì rõ ràng là không tiền mất tật mang. rất nhiều. Các sản phẩm chủ yếu là “tự sản xuất và bán”, bao gồm rau, quả trồng quanh nhà, hải sản do các gia đình có tàu cung cấp, và nhiều “phụ nữ trưởng thành” khác. Một số người lấy hàng trên xe của họ và bán chúng như “bán hàng bãi” mùa hè ở Mỹ. Giá rẻ hơn siêu thị rất nhiều, hình thức bán hàng “chiết khấu” và thu tiền mặt. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy đây là một hình thức giao tiếp chủ yếu và là hình thức giao tiếp chủ yếu, đặc biệt là đối với người cao tuổi.

Cuối tuần nào họ cũng có cơ hội gặp nhau, xem ai bị bỏ rơi, nói chuyện về con cái, bố mẹ ở nhà. Khi đi ngang qua, chúng tôi quan sát hậu quả của bão và lũ lụt trong khu vực và thấy rằng khu vực người Việt sinh sống đã được khôi phục lại, trong khi nhiều trung tâm mua sắm của Mỹ gần đó vẫn bị bỏ hoang. Phế liệu Theo chủ quán cà phê “chợt nhớ” trên thị trường, New Orleans hiện đang thưa thớt nhân viên. Những công việc kiếm được ít hơn 500 đô la một tuần bị “chỉ trích”. Cô đã tuyển dụng nhân viên để vận hành bàn, nhưng không thể tìm thấy họ. Theo cô, nhân viên phục vụ trong quán cà phê thu nhập hơn 100 USD một ngày (lương 50 USD và tiền boa hơn 50 USD). Các ngành nghề khác, chẳng hạn như thợ điện và công nhân xây dựng, cũng đang thiếu nhân lực. Trước đây, nhiều người Việt Nam là ngư dân, nhưng bây giờ họ đã tham gia vào nhiều công việc khác nhau.

“Bạn vừa nhìn thấy những biển quảng cáo trên báo mà mọi người cần biết,” cô ấy nói thêm. Nhìn quang cảnh sôi động, tôi biết ngay là thu nhập của cộng đồng người Việt ở đây rất cao. Còn thiếu gì hình ảnh quê hương, nhất là cảnh ba ngày Tết nóng nực. Những cố gắng bổ sung quê hương của người ngoại quốc là nỗi nhớ quê da diết.

(Theo Thanh Niên)

Leave A Reply