Bàn thờ của gia đình Việt trên đất Đức. Ảnh: Hoàng Hải .
56 tuổi Chị Dậu là một bà mẹ 4 con nên việc chăm sóc con không phải là việc khó đối với chị. Việc nuôi con cũng bấp bênh lắm, vì khi các con bắt đầu đi học, chị lại thất nghiệp. Nhưng vì cần cù, chịu khó nên cô được một gia đình khác thuê ngay.
Công việc hàng ngày quá bận rộn nên cô không có đủ thời gian để tưởng nhớ đến những người con Việt Nam. Nhưng mỗi khi Tết đến, lòng anh lại quặn thắt và chợt nghĩ đến những cái Tết thiếu mẹ. Cô thường xuyên nhận được những lá thư động viên của gia đình, đó là nguồn an ủi, tiếp thêm sức mạnh để cô tự tin làm việc. Những cô gái trẻ. May mắn cho chị Tân Đào là chị Tân được sang Đức đoàn tụ gia đình. Dù được chồng và gia đình động viên, an ủi nhưng nỗi nhớ của Tâm vẫn không ngừng. Mỗi lần xem VTV4, tôi muốn các em quay nhiều câu chuyện về Hà Nội, Làng hoa Ngọc Hà, Làng Chài Nhật Tân. Khi nghe tin chồng đặt vé đưa cả nhà về ăn Tết, chị Tâm ôm con khóc như một đứa trẻ.
Khó có thể nói rằng Trung đã làm việc chăm chỉ như một con ong trong 10 năm qua và làm việc chăm chỉ tại Frankfurt. Người đàn ông 48 tuổi làm nhiều việc: bán thuốc lá, bảo vệ, an ninh, di chuyển, bất kể ai đó bảo anh ta làm gì. Mỗi khi xuân về, anh ấy suy nghĩ nhiều hơn và nhiều hơn những người bạn của mình. Một số người nói rằng anh đã ăn quá nhiều, nhưng Tron không giải thích, cũng không giải thích. Có người mời anh chủ trì đêm giao thừa, mặc dù tuyết rơi do thời tiết nhưng tiệc vẫn chưa tàn, tiệc chưa tàn thì anh lặng lẽ rời đi. — Khác với năm Duy ở Berlin, bây giờ anh ấy từ chối mọi lời mời và ở nhà, đêm giao thừa được tổ chức vào năm con chuột (năm hoàng đạo của Trung Quốc). Khi bắn pháo hoa trên VTV4, anh thắp ba nén hương lên bàn thờ, lặng lẽ cầu nguyện cho gia đình Việt Nam được bình yên.
“Lễ hội mùa xuân đến rồi”, tiếng hát vui vẻ nói rằng mùa xuân đã đến, nhưng cũng như người Việt ở Đức, Tết thì khác. Vẫn còn đó một số người háo hức đóng cửa, cất ô đi về, mùa xuân bao giờ cũng đã muộn.
Hoàng Hải (từ Leipzig)