Thư của bà nội gửi cháu trai trong nhà tù Đức

Nhà của bà Vương nằm ở huyện Võ Nhai, Thái Nguyên, cách Hà Nội hơn 100 km về phía Bắc. Ngôi nhà nằm dưới chân núi Chiều xuân đóng cửa im lìm Dù em có gọi anh nhưng cánh cửa không hề động đậy. Tôi đánh bạo mở cửa bước vào.

Trước tôi, có một sân đầy lá, giống như lâu lắm rồi không có ai quét dọn. Rắn đuôi chuông mọc tốt trên hàng rào. Tôi đi một vòng quanh ngôi nhà và xác nhận rằng không có ai sống ở nơi này trong một thời gian dài.

Vừa đi vào ngõ, chợt thấy một bà lão đi ngang qua, tôi vội hỏi: “Cho tôi hỏi cô Lâm được không? Có cháu trai tên Takeo không?”

Đó Người phụ nữ nhìn tôi và trả lời: Lin đã mất được sáu tháng, nhưng gia đình tôi hỏi bà Lin, có vấn đề gì? “Khi biết tôi là người quen của Vương ở Đức, người phụ nữ này đã đưa tôi đến nhà người chú ruột ở đầu làng.

Ngồi trước mặt tôi là một người đàn ông trạc 60 tuổi, có gương mặt thiên thần. Hãy kể câu chuyện của Vương, cậu bé là một cậu bé siêng năng và chăm học. “Cô ấy đã thi đỗ vào trường Đại học Liên hiệp Nguyễn ở Thái Lan, nhưng vì gia đình quá nhiều hoàn cảnh, cô ấy đi làm nhưng không thể học đại học. Anh ấy đã bỏ đi từ rất lâu rồi. “Có người đã lấy tiền để gửi về nhà cho cô Lin điều trị”, anh ta nói. – “Nhưng khi cô Lin phát hiện ra rằng mình đang ở trong tù vì tội buôn bán ma túy, cô ấy đã từ chối uống thuốc và chết sau đó vài tháng. Trước khi chết, cô đã viết một lá thư. Khi anh ấy mất, cô ấy nói với tôi rằng khi anh ấy trở về và mang theo chiếc khăn này, anh ấy sẽ biết những gì cô ấy đã nói với anh ấy. Hôm nay anh ấy về, tôi gửi cho anh ấy một lá thư và ký ức của cô Lâm, anh ấy đã hỏi cô ấy và anh ấy nói thêm. “Sáng hôm sau, anh ấy đưa tôi đến mộ cô Lin và thắp hương cho cô ấy, hy vọng rằng cô ấy sẽ sống thật chăm chỉ, để không tha thứ cho Vaughan vì đã đi vào con đường sai lầm. Bị giam giữ.- — Bên ngoài nhà tù Charlottenburg.- — Sau khi tôi trở về Đức, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho trại giam mà anh ta đã thụ án và xin thời gian thăm anh ta vào cuối tháng 4 năm 2012. Khi nhìn thấy tôi, Vương đã vội vàng hỏi và xử lý cô ta. Tất cả mọi thứ nhưng tôi chỉ biết lặng lẽ mở ba lô ra và trao cho cô chiếc khăn đã phai màu, vừa nhìn thấy chiếc khăn, anh đã nắm chặt lấy trên ngực, vội rơi nước mắt, anh hỏi tôi mà cũng muốn hỏi. Tự: “Bà cô chết thật rồi à? “.

Khi Vương bình tĩnh lại, tôi đưa lá thư, đôi vai cô ấy run lên từng chữ, nước mắt chảy dài trên má, sau khi đọc xong, mặt anh ấy gục xuống bức thư. Anh ấy mất một lúc lâu. Đến lúc đưa lá thư này cho tôi và nhờ tôi đọc giúp. Bức thư này ngay ngắn, chữ khó đọc.

Cháu của bà ơi!

Bà cháu đã xa nhau hơn 4 năm rồi. Cháu rất Yếu ớt nhưng hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi biết về đô la bằng chính tay mình.

Cô ấy ghi tất cả mọi thứ vào cuốn sách nhỏ và chia cho họ một phần nhỏ. Uống thuốc nếu cần thiết. Tôi lấy phần còn lại Số tiền tôi trả đã được trả về Việt Nam cho cháu gái tôi kết hôn.

Nhưng hôm nay tôi rất buồn khi biết rằng cháu tôi đã ở trong tù mà không có lý do gì. Quá nhiều người đã chết quanh làng này. Bà không còn lấy những thứ này nữa. Những bộ phận dùng để chữa bệnh, có chết tôi cũng chỉ còn một ngôi nhà cho anh

Anh hãy làm tốt ngày về Việt Nam, lấy vợ sinh con, cuộc sống như cho đi từng ngày Em như chiếc khăn quàng cổ để anh khỏi ho và nóng trong mùa đông lạnh giá.

Em rất nhớ anh …

Ngoài bức thư này còn có di chúc Anh là người thừa kế duy nhất và là bản sao của dòng họ Brochure .Đây là tiền anh buôn bán hồi trẻ ở trời Tây gửi chị về chữa bệnh, chị cứu anh bỏ anh Ngoại vào đây hoặc email nguoivietvnexpress@gmail.com

Leave A Reply