Người nghệ sĩ 68 tuổi với mái tóc bạc phơ, thoăn thoắt thổi kèn, trống đều đặn hướng dẫn một cậu bé đi dép. Anh ta cố gắng tuân theo, nhưng đầu gối của anh ta va vào và anh ta ngã xuống. – Tôi không thể làm điều đó! Lê Quốc than thở bằng tiếng Việt. Sau khi trượt ngã, anh đã đứng dậy tập luyện. Lần này, cô Triệu vững vàng đỡ vai đỡ cậu bé quay xuống thảm, Quốc cười hạnh phúc. – Nhạc sĩ Ngọc Bảo hướng dẫn các bạn trong lớp hát. Ảnh: AP .
Lớp học hát nằm ở trung tâm Little Saigon, Nam California. Nơi này cách xa rạp hát ở Việt Nam – Ngọc Ban từng ngân nga trước sự ngưỡng mộ của nhiều người yêu mến cô. Nhưng ở đây, bà Bội đang phát động chiến dịch phòng không cửa sổ để khôi phục loại hình nghệ thuật truyền thống đang bị đe dọa này.
Ở nông thôn, hát bội không còn phổ biến. Hương thơm của nó đã đi vào lòng cộng đồng người Việt tại Mỹ, và nó đã mất đi chỗ đứng trong lòng những người yêu nghệ thuật. Nhưng cô Bội mong có thể truyền bá nghệ thuật đến các học trò của mình, hoặc ít nhất là để các em thích môn nghệ thuật mà cô đã mê mẩn từ khi còn rất nhỏ. Tôi hy vọng họ sẽ trưởng thành như tôi trước khi tôi chết. Bảo cười nói. “Không ai ở đây biết về sự phản bội. Họ giống như âm nhạc phương Tây”
Ở Việt Nam, những màn trình diễn khiến người biểu diễn bối rối thường là những màn tái hiện những trận đánh hoặc những câu chuyện tình bi thảm. Từ điển tiếng Việt hoặc tiếng Trung. Các diễn viên trang điểm và trang phục sáng sủa, cách nhảy và hát của họ rất thời trang và mẫu mực. Hát nói đã tồn tại hàng trăm năm và được sự ủng hộ của triều đình phong kiến, nó đã chiếm vị trí độc tôn vào thế kỷ 18.
Nhưng đến đầu thế kỷ 20, điện ảnh hiện đại tràn ngập Đông Nam Á, Hát Bội cũng dần bị mai một. Trong những năm gần đây, Chính phủ Việt Nam đã cố gắng phát triển loại hình nghệ thuật này bằng cách tài trợ các chương trình đào tạo, nhưng theo nhà nghiên cứu âm nhạc dân tộc Nguyễn Phương, Hát Bội vẫn chỉ có thể chơi trong thời gian “Chỉ cầu”. Thời thơ ấu, cô Bải, chị gái và một người thân của cô đi diễn ở Sài Gòn hàng đêm. Họ cũng kiếm được một số tiền nhỏ từ chiếc micro do cha mình mua. Cô đam mê âm nhạc từ khi theo cha đi biểu diễn sân khấu khi còn nhỏ.
Nhưng ước mơ của cô ấy không phải lúc nào cũng là ca hát. -Cũng như bao cô gái cùng trang lứa, giọng ca da diết của cô từng vọng cổ được trình diễn trong một nhà hát hiện đại ở Việt Nam. Nhưng sau khi Cai Long thi trượt tại Nhạc viện Sài Gòn năm 1960, Bội thất vọng và nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội trở thành diễn viên. Vào thời điểm này, một giáo viên bất ngờ tìm đến cô và mời cô thử giọng cho một dự án do chính phủ tài trợ nhằm nâng cao kỹ năng ca hát. Cô bị ám ảnh bởi những bài đồng dao cổ và những bài đồng dao, trong khi phớt lờ những lời chế giễu của các đồng nghiệp nghệ thuật khác. Bốn năm sau, cô tốt nghiệp và trở thành một nghệ sĩ opera thành công, đồng thời tổ chức các buổi hòa nhạc trên khắp đất nước.
Sau khi chồng cô chết trong chiến tranh, cô bắt đầu dạy hát cho một nhóm người. Những người trẻ khao khát được nổi tiếng. Đôi khi, cô tham gia các buổi biểu diễn ca hát miễn phí và nhận được nhiều tiền từ công chúng. Bà Bội cho biết họ bóp tiền vào chiếc quạt giấy và ném vào chân bà.
Năm 1992, cô chuyển đến Hoa Kỳ và mang theo tất cả băng, sách và nhạc. cô ấy đã. Tôi hy vọng sẽ mở các lớp dạy hát trong cộng đồng người Việt Nam sầm uất tại đây. Nhưng khi đến nơi, cô hoàn toàn thất vọng.
“Khi tôi đến đây, tôi không thấy dấu hiệu của việc hát,” cô nhớ lại. đó là gì? – Cuối cùng, cô ấy trở thành một trợ lý điều dưỡng, tiết kiệm đủ tiền để nghỉ hưu, và đưa con gái và gia đình họ đến sống trong một ngôi nhà nhỏ gần đó. Cam khong the thieu trong nhung khu vuc thuong mai, phim Hollywood va nhac rock.
Năm năm trước, anh ấy được yêu cầu biểu diễn trong nhà hát tại Đại học California, Los Angeles. Màn biểu diễn khiến các thầy cô và các cổ động viên rất hào hứng, họ hy vọng sẽ gây quỹ để mở lớp dạy hát bội đầu tiên trong khu vực.Phòng thực hành của Hội Văn học Nghệ thuật Việt Mỹ.
Những diễn viên nhí này thuộc về nghệ sĩ Ngọc Bội khi họ biểu diễn lần đầu tiên trong Lễ hội mùa xuân Canh Dần ở California. Ảnh: RFA .
Tối thứ Năm, một nhóm nam sinh 4, 6, 8 tuổi vui vẻ quây quần bên bàn uống nước trái cây rồi xếp hàng vào học. Khiêu vũ nghiêm túc. Trong khi đó, các học viên lớn tuổi đang đứng trên sân khấu, trên tay cầm những chiếc quạt có tua màu đỏ và vàng. Ai đó đã nhớ ra khuôn mặt của cô giáo từ một bức ảnh trên một tờ báo Việt Nam.
Cuối tháng 2, học sinh Bôi lần đầu tiên biểu diễn. Một thước đo thành công của khóa học là sở thích ca hát của trẻ em: liệu bộ phim truyền thống này có thể so sánh với các bài hát của các nhóm phát sóng nổi tiếng hay không. — “Dù thế nào thì ca hát cũng là một phần cuộc sống của họ,” bà Y Sa Lê, Chủ tịch Hiệp hội Văn hóa Nghệ thuật Hoa Kỳ Việt Nam cho biết. “Một khi bạn học được điều gì đó, nó sẽ đi cùng bạn đến hết cuộc đời.”
– Thứ Năm (AP)