Vào một ngày hè tháng 7, tôi đến Anh lần đầu tiên và ước mơ của tôi đã được hiện thực hóa theo cách của riêng tôi. Sau hơn mười hai giờ bay và hơn hai giờ quá cảnh, nước Anh đối với tôi dường như là một màu xanh khổng lồ. Hơn nữa, nếu bạn so sánh nó với những nơi tôi đã đến, thì màu xanh lá cây tươi sáng, sẽ hiếm có nơi nào cho màu xanh lam dịu mắt tôi.
Một số giấc mơ không bao giờ biết điểm bắt đầu. Không biết tự lúc nào trong đời Anh luôn xuất hiện trong góc nhỏ của trái tim em, không ồn ào náo nhiệt mà luôn lặng lẽ vội vàng. Tôi nhớ mình đã có một khoảng thời gian khó khăn, vừa học vừa thi IELTS, nghiên cứu và viết bài để xin học bổng ở vùng sâu vùng xa này. Cuộc sống ngoài những vất vả, và đôi khi còn có cả may mắn nữa, có lẽ may mắn không mỉm cười với mình cả.
Hiểu là một bước dài để chấp nhận, sau những thất vọng và buồn bã thì vẫn còn một chặng đường dài phía trước, vì theo mình biết thì mình đã dần biến ước mơ du học Anh thành ước mơ được đặt chân ở Anh. Vâng, một khi tôi đặt chân đến đó, ước mơ sẽ thành hiện thực theo cách của riêng tôi.
Sau khi nhận được kết quả visa du lịch, tôi như người mộng du, người mất hồn, không thể tin đây là sự thật? Giấc mơ có gần như thế này không?
Khi tôi ở Việt Nam, gia đình một người bạn tôi quen đã đưa tôi từ Sân bay Manchester. Vì thời gian lưu trú của tôi ngắn, chỉ kéo dài hai tuần nên “hành trình” của tôi rất dày đặc, đó là điều dễ hiểu, và tôi thường thấy nó trong những chuyến đi xa. Tọa lạc tại Redditch, phía đông bắc của Worcestershire. Sự nồng nhiệt và chào đón những “người lạ” lần đầu tiên mang đến cho tôi sự ngạc nhiên và hào hứng, họ bắt tay, ôm hôn nồng nhiệt và thậm chí còn tặng quà. Một món quà tốt cho “khách” là tôi.
Tôi không chỉ nhận được rất nhiều câu hỏi về đất nước mình mà mọi người còn rất quan tâm đến cảm nhận của tôi về nước Anh, khí hậu và con người ở đây. Họ liên tục hỏi tôi có thích đồ ăn Anh không và tôi đã uống bao nhiêu tách trà kiểu Anh kể từ khi đến đây. Tôi không phải là người thích trở thành trung tâm của mọi thứ, giờ tôi được quan tâm đến mức tôi cảm thấy rất ngại và biết ơn. Mặc dù tôi đã từng nghe nói, những lễ kỷ niệm gia đình gần gũi như thế này khiến tôi ở đây phần nào hiểu được tầm quan trọng của tình cảm gia đình, nhưng theo văn hóa phương Tây, tình cảm gia đình không mật thiết như văn hóa phương Đông. .—— Tôi rời Redditch và đến London, một trong những thành phố hùng mạnh nhất thế giới. London là một thế giới hoàn toàn khác đối với tôi, nó luôn đông đúc, sôi động và tràn đầy sức sống, nhưng nó không chỉ khiến tôi cảm thấy tầm thường mà còn khiến tôi cảm thấy đầy cảm hứng lẫn lộn. Với nơi này.
Nếu bạn nói rằng đi bộ trên đường phố London giống như đi bộ trong một bữa tiệc sôi động ngoài trời thì quả thật không ngoa, xung quanh là những lá cờ vẫy, hàng nghìn người đi bộ trong các Trung tâm của thành phố London như Phố Oxford và Phố Carnaby. Ở đây có hàng nghìn cửa hàng lớn nhỏ với đầy đủ các nhãn hiệu nổi tiếng mà trước đây tôi chưa từng có.
Sau hai ngày ở London, tôi không có đủ thời gian để khám phá toàn bộ. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu tôi sống ở thành phố này trong hai tuần, tôi sẽ không thể tận hưởng và trải nghiệm tất cả những điều tươi đẹp và vẻ đẹp của thành phố này. Nhiều địa điểm thú vị và rất nhiều.
Tạm biệt miền Nam nước Anh, tôi sẽ đến Bắc Yorkshire, nơi có nhiệt độ thấp hơn, nhưng nhiệt giữa con người lại cao hơn. York có một thị trấn cổ kính, nơi bạn dễ dàng hình dung ra những tòa lâu đài nguy nga, những thánh đường cổ kính uy nghiêm hay những công chúa, hoàng tử quyền quý trong truyện cổ tích. Tôi yêu York vì sự bình yên của chính nó, vì sự tốt bụng và chân thành của con người nơi đây, vì bầu trời đầy mây trắng và cái se lạnh của buổi sáng. ——Tôi thật lòng tin rằng sẽ có người gặp nhau, chỉ chốc lát sẽ có người bước vào, rồi lập tức vội vàng, nhưngSẽ mãi ở trong trái tim tôi.
Ngày tôi đặt chân đến Manchester, trái tim và suy nghĩ của tôi đầy lo lắng, căng thẳng, mong đợi và khao khát. Khi đáp máy bay về Việt Nam, lòng tôi vừa vui, vừa buồn, vừa lo lắng. Đây là niềm vui khi trải qua quãng thời gian vui vẻ ở đây, là nỗi buồn khi ra đi, là niềm tiếc nuối cho con người và cảnh vật đã bỏ lại. Một cảm xúc mạnh mẽ bao trùm là sự hình thành của một giấc mơ mới, và một ngày giấc mơ trở lại nơi này.
Nguyễn Thị Liên Chi