Công dân Việt Nam và người dân phải đến gặp Giáp

Sang, đảng Việt ở hải ngoại, vinh dự được đến thăm nhà của Đại tướng Võ Nguyên Giáp năm 1994. Ảnh: NVCC

Hôm qua, nhân kỷ niệm 62 năm chiến thắng xuất sắc của Điền tại Phu Well, tôi đã tìm kiếm kho lưu trữ ảnh của mình và thấy một bức ảnh với Tướng Võ Nguyên Giáp. Hơn 20 năm trước, tôi đã hồi phục tốt. Ký ức về cuộc họp này vẫn còn nguyên.

Đó là vào năm 1994. Khi tôi trở về nhà, một người nào đó nói với tôi một tin tốt là tôi vẫn sẽ ngưỡng mộ rằng tôi sẽ đến thăm nhà của tướng quân. -Sao tôi là một đứa trẻ, tôi đã nghe nhiều câu chuyện về anh ấy. Tôi vẫn còn nhớ khi còn học cấp ba, giáo viên dạy văn của tôi đã nói: “Khi quân ta giải phóng Điện Biên, cả thế giới ngưỡng mộ Việt Nam, đặc biệt là các nước châu Phi. Họ dấn thân vào con đường la hét” Việt Nam “. Tướng quân! Tướng Giáp! Tướng Giáp! Khi tôi nhập ngũ với tư cách một người lính, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có đặc quyền gặp vị tướng huyền thoại này.

Vui mừng và hồi hộp, tôi bắt đầu tự hỏi khi nào mình sẽ bắt đầu nghĩ về nó. Một món quà cho Giáp để thể hiện sự tôn trọng và tôn trọng anh ấy. Đến thăm nhà ai đó với một món quà nhỏ là vẻ đẹp truyền thống của người Việt.

Ở quê tôi, mọi người rất đơn giản khi họ đến thăm, và đôi khi họ được đưa vào vườn. Đặt trên lá chuối, hàng chục quả trứng và bưởi, không cần phải làm túi cẩn thận. Sự đơn giản che giấu tất cả trái tim. Tất nhiên, đây là câu chuyện về việc viếng thăm vị tướng ở quê tôi, tôi sợ tôi có thể mang theo một bó chuối Hoặc bưởi. Mua hoa không phải là một lựa chọn tốt.

Tôi chợt nhớ khi thấy tin chung khi tôi đi đọc báo. Lúc đó tôi đến xã Hat Meng ở huyện Fushou (nay là Hà Nội) ở tỉnh Hexi., Ở đây Mọi người tặng anh một đĩa bánh mì nổi. Một món quà cho chiến dịch, nhưng nhiệt tình, khiến vị tướng rất vui mừng.

Tôi quyết định cung cấp một cái gì đó! Tôi đã chọn một chai rượu sâm banh được mang về từ Đức, thường là để giải trí Nhân dịp hay ăn mừng chiến thắng.

Ngày mà tôi mong chờ cuối cùng cũng sẽ đến. Khi tôi đến nhà Giáp, khi vị tướng huyền thoại mà tôi luôn muốn gặp đã xuất hiện, tôi ngồi trên ghế trong vài giây. Một người lính đứng dậy và nói: “Xin chào! Tôi đã mang cho bạn một số món quà nhỏ khi tôi trở về từ Đức. “

– Giáp giữ tay tôi trong một thời gian dài. Tôi nghĩ rằng anh ta đang thở cho tôi. Tất cả sự căng thẳng và lo lắng của tôi biến mất một cách tự nhiên, chỉ còn lại sự thân mật đáng kinh ngạc của tôi .— — Giáp vui lòng tìm hiểu về quê hương, gia đình và khả năng nói tiếng Việt của tôi. Khi tôi nghe chú tôi chăm sóc và chăm sóc tôi như gia đình, đôi mắt tôi đột nhiên mờ đi .

Khi tôi biết rằng con tôi giỏi nói tiếng Việt nhưng không giỏi viết, anh ấy gợi ý: “Gia đình này là một nơi có điều kiện. Họ nói tiếng mẹ đẻ rất tốt và họ có thể nói tiếng Việt vì họ yêu quê hương và quê hương của họ. Dù bận rộn đến đâu, họ cũng không thể bỏ qua việc học hành của gia đình. “

Tướng Giáp nói với gia đình rằng chú của anh ta đang ở trong một túp lều ở trong nước và có một bức ảnh anh ta mặc quân hàm nghi lễ màu trắng. Tướng Giáp yêu cầu tôi chào chú tôi và chụp bức ảnh này.

Thật không may, Trong năm qua, quê hương của tôi đã bị ngập lụt và nước bao phủ trên lưng tôi. Hình ảnh của Tướng Japp mà chú tôi không thể duy trì được. Bác cũng đã qua đời theo nguyên tắc bất hạnh của thời gian. — Để tưởng nhớ sự ra mắt của Dean Bean. (Điện Biên) Nhìn lại bức ảnh tuổi đôi mươi, tôi bỗng thấy băn khoăn trước lời nói của tướng quân. Nhưng anh cũng chết vĩnh viễn.

Leave A Reply