Nụ cười không răng

Vào mùa hè ở châu Âu, cô từ từ vào nhà, và đôi khi sợ có thứ gì đó bò, vì vậy cô thường phải thay quần áo để khiến mọi người đổ mồ hôi. Ngày nay, con người đã trưởng thành hơn một chút, quay lại, khám phá thế giới rộng lớn hàng ngàn milimét vuông và mở mắt ra. Bất cứ khi nào cô bắt được một con gấu bông, cô sẽ quay sang màn hình, mỉm cười với bà của mình và chờ đợi để nghe dì Tuyền ngưỡng mộ. Mỗi lần cô nói trên Skype, bà của cô sẽ vỗ tay và hỏi người khác, hỏi hàng ngàn câu hỏi và vẫn để cô trả lời.

– Tại sao không mua sữa bột để cho mọi người hấp thụ nhiều hơn cho người đầy đặn?

– Nếu có một con cò mẹ trong phân, bạn thế nào?

– Mọi người có thích nghe bạn nói không?

– Đừng quên nói tiếng Việt, hãy để họ nghe mỗi ngày!

– Ở đây, mọi người đang khóc, hãy nhặt chúng lên!

Quay lại, bà biến mất khỏi màn hình. Dì nói rằng cô ấy đang ngủ, nhưng cô ấy có một cái băng nhẹ và đánh hơi thấy giòn. Bà vẫn ngồi gần anh. Ngay khi mọi người dừng lại, bà cụ lại khóc. Chú hề có mẹ mỉm cười trấn an mỉm cười, và bà trấn an ông rằng vài tháng nữa con người sẽ hoàn toàn nằm trong tay bà. Tôi cười một chút buồn cười, nhưng trái tim tôi nhỏ giọt như mưa.

Vài ngày trước, ông tôi lái xe đưa gia đình đi gia hạn visa cho mẹ. Con đường dài một trăm cây số, đi qua một cánh đồng cải dầu màu vàng, dưới bầu trời xanh, đan xen với tấm vải cotton trắng kéo từ máy bay. Thật không may, mọi người không được phép nhìn thấy cảnh đẹp này bởi vì mọi người nhỏ và những chiếc ghế nhỏ, nhìn ra cửa sổ. Trong mọi trường hợp, có một mối liên hệ với Việt Nam trên vô số bầu trời. Mẹ tôi sẽ đưa mọi người đến đó để mọi người có thể ôm eo ông nội và đi xe máy trên những cánh đồng lúa. Mì gạo toát ra một hương vị thơm và thơm.

Hôm qua, ông tôi tổ chức sinh nhật bằng một bữa tiệc nướng ngoài trời. Mọi người có cơ hội tắm nắng trong một cái nôi nhỏ bên cạnh bàn tiệc. Bố mẹ tôi ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng ba, để mọi người không chán. Chúc mừng sinh nhật, mọi người đều vui vẻ, nói chuyện và cười, hỏi mẹ mọi thứ. Cô chia tay một phần cũng mệt mỏi. Cô rất tập trung vào việc hiểu và cười trước những trò đùa phương Tây mệt mỏi như vậy. Cô quay sang mọi người và thì thầm vài từ tiếng Việt, nói rằng cô mệt mỏi và khó thở. Mọi người phải biết rằng mẹ thực sự đã mất, vì vậy bà đã cho bà một nụ cười rạng rỡ, cho bà một nụ cười rạng rỡ, không có răng.

Ở Nanguis đầy nắng này, ông bà luôn tạo ra bầu không khí thân thiện và ấm áp cho người mẹ để giúp con nhớ nhà. Ok, không, tôi không nhớ nhà nữa, nhưng có một người dì Ti trước mặt, bà đi lại nắm tay, bà ngoại đang cầm bát cháo nóng, đợi ông nội ngồi và sửa chiếc xe đạp bốn bánh nhỏ. trên. Mọi người đều vui như Tết. Mắt mọi người sáng ngời, môi họ nở nụ cười và hàm răng đẹp đầy răng trắng.

Lưỡi của tôi

Cuộc thi “Kỳ lạ” được tổ chức từ ngày 11/5 đến 8 tháng 6 năm 2015 và giải thưởng cao nhất là 20 triệu đồng. Cuộc thi được tổ chức nhân dịp bộ phim sắp tới “Quyên”, dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Văn Thơ.

Bộ phim tái hiện cuộc sống của những người Việt Nam lang thang ở nước ngoài. Qua tính toán, những trận chiến hận thù và đẫm máu giữa các băng đảng đắm chìm trong tuyết đỏ vào mùa đông. Bộ phim sẽ được trình chiếu tại các rạp lớn trên toàn quốc vào ngày 19 tháng Sáu.

Hãy tham khảo các quy tắc và giải thưởng cạnh tranh. Gửi trình của bạn ở đây. Gửi ý kiến ​​của bạn về cuộc thi: nguoivietvnexpress @ gmail

Leave A Reply