Kenny chỉ nêu một vài ví dụ cụ thể trong đó bạn thân của Kenny bị gạt để mọi người biết thêm.
1. Người bạn đầu tiên tên Thái từ Hà Nội vào Cà Mau lập nghiệp. Hôm trước Kenny đến Sài Gòn, Kenny đã đưa anh đi ăn tối và nói chuyện với anh. Hai ngày sau, tôi về quê thì có báo gọi, tôi đi công tác ở Mỹ ba năm. Kenny nói: “Tuyệt! Làm sao tôi đến được đó?” Thái nói rằng anh ấy không biết rằng bố mẹ nuôi của tôi ở Sài Gòn đã cung cấp tài liệu cho tôi. Ngày 15 tháng 12 năm 2010, tôi bay sang Mỹ và chỉ tốn tiền vé máy bay. Kenny đã nộp đơn phỏng vấn và chưa có visa? Thái mới hỏi lại: “Visa là gì? Phỏng vấn ở đâu?” Kenny bận giao dịch với khách hàng nên không giải thích cho anh hiểu, anh cảm thấy mình sắp rớt … 2. Người bạn thứ hai tên Việt cũng nộp đơn sang Mỹ và nghe tin về một người bạn thân đã từng làm việc tại đây. Người phụ trách một công ty du học ở quận 8 cho biết, trong năm qua, anh đã đưa 70 người sang Mỹ theo hình thức du lịch và việc làm. Mức lương chỉ 600 đô, tưởng chừng quá đơn giản nhưng khi bạn từ bỏ và ký hợp đồng với anh ta thì số tiền đó bắt đầu tăng lên gần 50 triệu đô. Anh Việt thật đáng thương, anh phải vay nặng lãi để trả nợ, mong được sang Mỹ trả nợ và lo cho gia đình. Cuối cùng, anh bị chính người bạn thân của mình lừa dối một cách tàn nhẫn …… 3. Một cô bạn cùng lớp khác của My cũng quê ở Cà Mau. Chồng tôi là Việt kiều Mỹ lần đầu không đậu visa, vừa đi ra ngoài thì gặp một nhóm cò đất trên đường Lê Văn Hưu đối diện Đại sứ quán Mỹ và hướng dẫn cách làm ăn. Luật sư hứa sẽ đảm bảo rằng anh ta có thể đến đó với giá 15 triệu đồng (2009) bằng cách viết một tờ giấy mộc thích hợp. Anh ấy nói em gái làm bên sứ quán nên gửi cho anh ấy, nếu rớt visa thì anh ấy về 100%. Vì vậy, anh ấy đã vượt qua cuộc phỏng vấn lần thứ hai, cảm ơn anh ấy trong sự hỗn loạn và đưa thêm 5 triệu đồng …
4. Người bạn thứ tư của anh ấy là Tin, chú của anh ấy Mei ở Mỹ Hãng thông tấn AP vừa giới thiệu một luật sư ở Việt Nam giúp ông sang Mỹ, tất cả các cuộc họp bàn công việc đều được tổ chức tại quán cà phê và quyên góp tổng cộng 100 triệu USD để điều hành tất cả các tờ báo. Cuối cùng thì Tín cũng đặt chân đến Mỹ nhưng luật sư không nỡ lòng nào trả cho anh ta 350 đô la Mỹ một tuần (7 ngày x 50 đô la Mỹ) để đặt phòng khách sạn, nhưng anh ta tiêu tiền và không đặt trước. Vì vậy, khi đến sân bay họ đã giữ lại vì là người nhập cư trái phép nên họ năng lượng khách sạn, khách sạn nói rằng không bảo lưu tên nên anh bị công an tạm giữ, đưa về nước.
Trường hợp 1: Kenny lấy lại được quyền sử dụng tiếng Thái và giải thích cặn kẽ nhưng anh không tin tưởng Kenny và khăng khăng rằng bố mẹ nuôi mình thông qua người quen nên dù có thế nào đi chăng nữa. , Anh ấy an toàn. — Trường hợp 2: Sau khi nhận tiền, giám đốc Vietnam Book lên lịch phỏng vấn và in thông tin về các hội chợ, triển lãm của Mỹ từ Internet nên tôi làm theo cách của người tham gia. Công bằng, nhưng tất nhiên nó đã bị thất bại vì nó không phải là một lời mời công bằng do bên gửi. Người được phỏng vấn người Mỹ giữ bộ hồ sơ này đã lắc đầu nói rằng bạn bị lừa vì nghĩ rằng nó quá đơn giản. Dù biết chuyện và nhà cửa nhưng sau khi anh ta bỏ đi, bạn bè vẫn tiếp tục tránh mặt nên Việt rất bức xúc, hiện Việt đang cố gắng kiếm tiền trả nợ.
– Trường hợp 3: Chồng con quay lại hôn nhân thật, một lần thất bại là điều dễ hiểu, nhưng lần thất bại thứ hai cũng là do nguyên nhân này. Luật sư không có cách nào can thiệp vào đại sứ quán, ví như không đạt thì trả lại mà không mất gì. Cũng may là anh ấy đưa 15 triệu, không biết vụ việc, tưởng là chị mình làm ở đó đưa gấm nên đưa thêm cho chị 5 triệu.
Trường hợp 4: Tập không biết từ tiếng Anh và đứng đó, có, cảnh sát vừa mời một ông già Việt Nam khoảng 60 tuổi đến nói chuyện với anh ta, anh ta vui vẻ bắt tay và vuốt ve anh ta Mấy lần rồi “Thẳng thắn”: “Ta rất vui vì người Việt Nam với nhau, sẽ luôn nhớ đến đồng bào, giúp đỡ lẫn nhau, nên nói thật với ta, nếu muốn trốn ở đây thì ngươi giúp …” . Xi nhẹ gật đầu, đứng dậy và nói vài từ tiếng Anh. Cảnh sát Mỹ đưa anh về phòng chờ và bay về Việt Nam. Vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.